Một người bạn của mình mới sinh bé được 1 tuần. Hôm nay bạn nhắn tin hỏi mình về sữa công thức.
Mình hỏi bạn sao ko cho bé ti mẹ?
Bạn nói cơ địa bạn sữa ít, bé đầu bạn hết sữa sau 3 tháng, bé này bạn ráng lắm mà ko cầm cự được, đành cho bú ngoài.
Mùa này mùa dịch nên bạn cũng ko tìm được bà vú phụ trông, bạn với chồng vừa chăm bé lớn, vừa chăm bé nhỏ, chồng bạn lại còn wfh nên vất vả trăm bề.
Tất nhiên mình biết sữa ít hay nhiều ko phải do cơ địa mà do nhu cầu bú mút của con, rằng nếu bạn tích cực cho con bú thì sữa sẽ lại ra.
Nhưng đọc dòng tin bạn nhắn, mình hiểu bạn đang stress nhường nào. Mình hiểu bạn nhắn cho mình ko phải để xin lời khuyên kích sữa, mà đang tìm một nguồn an ủi động viên thì đúng hơn.
Năm ngoái, một người bạn khác của mình bị nhiễm trùng vết mổ nên phải uống kháng sinh. Theo lời bạn kể thì sau đợt điều trị với thuốc, sữa bạn ít dần, mình cũng ko rõ do tác dụng phụ của thuốc hay do bạn ngưng hút sữa. Suốt 1 năm sau đó, bạn phải cho con bú sữa công thức trong lén lút.
Bạn nói: "Các mẹ thời nay thương con bò nhưng ghét con người mày ơi, tao ko dám tâm sự với ai..."
Mình nghe mà thấy đau dùm bạn luôn.
Quan điểm của mình luôn trung lập, mặc dù mình cho Coca bú sữa mẹ tới tận 1 tuổi, nhưng mình cũng rất cảm thông với những mẹ khác ko làm điều này.
Bởi vì mình hiểu mẹ là người thương con nhất, và nếu mẹ đã chọn sữa ngoài, hẳn là mẹ có lí do gì lớn lắm.
Mình chúc các mẹ nhiều sức khoẻ, sữa ít một chút ko sao, niềm vui nhiều mới là quan trọng.
Rư.